Đêm khuya, trong rừng cây nhỏ nằm phía đông quân doanh Thiên Hữu,
Đông Phương Ngọc mặc áo choàng màu bạc, tựa hồ hòa chung làm một với ánh trăng nhợt nhạt. Lạnh lùng nhìn bốn người đang quỳ gối dưới chân, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng vang lên: “Nói đi, lý do.”
Bốn thủ hạ này, dám trốn đi một